Chào mừng bạn đến với đến với diễn đàn Độc Thân Hội.
Đăng ký để là thành viên thân thiện của diễn đàn.
Chúc bạn có những giấ phúc vui tươi.
Chào mừng bạn đến với đến với diễn đàn Độc Thân Hội.
Đăng ký để là thành viên thân thiện của diễn đàn.
Chúc bạn có những giấ phúc vui tươi.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Mỗi thành viên là một sản phẩm..cùng nhau phát triển diễn đàn
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» Xin Chào anh chị. em là mem mới ak
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by zintho_nhungoc Sun Jan 01, 2012 9:46 pm

» hội đồng hương quảng ngãi đâu??
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by tamcleverley Mon Dec 26, 2011 8:09 am

» DANH SÁCH HỘI ĐỘC THÂN
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by minhtuantuan6789 Wed Dec 07, 2011 7:34 pm

» Nhìn lại, suy ngẫm, bước tiếp
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by springlee Mon Nov 07, 2011 4:14 pm

» Gửi đến các Thành viên
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by hienvinh Thu Oct 27, 2011 3:38 pm

» "Hội độc thân" - ct "Xuân ấm áp"
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by hienvinh Thu Oct 27, 2011 2:20 pm

» Tại sao con gái thích con trai lạnh lùng?
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by monkey_ugly Wed Oct 19, 2011 3:16 pm

» off..?????
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by springlee Mon Oct 17, 2011 8:11 pm

» 24 điều nên nhớ ...
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by doremon Sat Oct 01, 2011 11:50 pm

» BÍ MẬT CỦA TÌNH YÊU
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10by doremon Sat Oct 01, 2011 11:41 pm

Top posters
tung1992 (34)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
doremon (34)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
hạ vy (31)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
loveparadise (26)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
nguoinhaque (22)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
*-monkey-* (20)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
bachduong_nguyen (15)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
monkey_ugly (14)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
luuluyen92 (14)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
kenny (13)
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_lcapChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_voting_barChợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ I_vote_rcap 
Hỗ trợ online

Admin - 01667578455


MOD - 01215699633


MOD - 0984956821
1 năm thành lập Hội

Lượt truy cập
Bộ đếm và thống kê Web chuyên nghiệp

 

 Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
tung1992
Thành viên cấp 1
Thành viên cấp 1
tung1992


Họ tên Họ tên : Trương Ngọc Tùng
Tổng số bài gửi : 34

Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Tue Jan 04, 2011 8:22 pm

Mẹ thân yêu của con, đây là lần đầu tiên con viết thư cho mẹ. Con không biết phải bắt đầu từ đâu? Nhưng con viết bởi tấm lòng của con dành cho mẹ đang trỗi dậy trong người. Con muốn mình phải thật lòng viết nên những suy nghĩ, hành động, việc làm của con đối với mẹ bấy lâu mà con thấy mình có lỗi và cần được mẹ tha thứ. Con không thể trực tiếp nói với mẹ vì con sợ mẹ phải tổn thương nhiều. Sang một năm mới rồi con muốn tự nhìn nhận lại mình thật nhiều mẹ ạ!

Mẹ có biết không? Con thường thức khuya đến tận ba hoặc bốn giờ sáng chỉ để xem trận bóng đá hay nói chuyện bâng quơ với một vài đứa bạn lần đầu quen biết nhưng chưa bao giờ con ngồi lại tâm sự cùng mẹ mỗi lần đi học xa về. Mỗi lần về thăm nhà, con mặc kệ mọi chuyện, con ít khi nấu được một bữa cơm của đứa con xa quê khi ba mẹ chưa làm về, con quan tâm đến mấy đứa bạn ở quê nhiều hơn. Nghỉ được 2 ngày con lại dành hai ngày đó để đi chơi cùng chúng nó. Mẹ bảo con chở đi đâu đó? Con ậm ừ cho có rồi sáng mai lại ngủ lì để mẹ không bảo nữa, con hứa với đứa bạn mai đi uống café là chợt vùng mền dậy ngay sợ nó chờ.

Ngày cuối con lên đường ra học, mẹ thấy con đi bộ lên đường đón xe vất vả, mẹ mượn xe đạp chở con lên, con chê xe đạp cũ đi trên đường mấy bạn cười cho. Mẹ thấy con như vậy liền mượn xe khác cho bằng được. Tại sao vậy mẹ! Tại sao mẹ lại nuông chiều con thế! Chính mẹ đã dạy con rằng: “Làm người phải sống thật với chính mình”. Sao mẹ không quát con lúc đó, mẹ làm như vậy thì giờ đây con thấy mình có lỗi vô ngần.

Mẹ tiễn con lên đường nhập học và mỗi lần con về quê rồi ra lại học, bạn bè con thì không đứa nào cả. Mẹ căn dặn đủ điều khi con ra thành phố học, con thấy mệt mỏi vì lời mẹ dặn rồi ậm ờ qua loa, để rồi giờ đây con thấy mình vỡ lẽ những lời căn dặn ấy là vô giá.

Tiền mẹ gửi ra đều mỗi tháng con chê ít, con điện về giục mẹ gửi thêm nhưng con đâu biết rằng đó là những đồng tiền “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mẹ phải làm việc cật lực cho người ta dù trời nắng hay mưa. Ngày 20/10 hay ngày 8/3, con dành những nụ cười tươi của mình, những bó hoa đẹp nhất cho mấy đứa bạn gái con quen nhưng con chưa bao giờ dành những điều đó cho mẹ, ngay cả ngày sinh nhật của mẹ cũng vậy. Con chưa bao giờ cười tươi như vậy! Con chưa bao giờ tặng một bó hoa nào cả!

Con chưa bao giờ gọi điện cho mẹ dù con biết rằng: Khi mẹ nghe được những lời nói của con trong những ngày đó, không cần lời chúc đâu mẹ cũng vui nhiều rồi. Con biết điều đó. Con thật là tệ quá! Con khóc, con trách mình nhiều lắm. Nhiều lần con hứa sẽ thay đổi nhưng không được. Tại sao con lại không thể can đảm mở lời chúc mừng mẹ? Tại sao con lại như vậy khi xung quanh bạn bè con đều làm được? Có lẽ tính con nhút nhát hay vì tình yêu thương của con dành cho mẹ đã để cho một ai khác lấy đi. Con đã tự trả lời với mình rất nhiều.

Con vào Sài Gòn học, cứ cách một hai ngày mẹ gọi hỏi thăm sức khỏe con, mẹ hỏi con học hành ra sao? Con trả lời cho xong chyện rồi tắt máy, con bảo con học bài, con phải đi học thêm. Trong khi đó, con lại ngồi rảnh rỗi uống café, xem phim cùng mấy đứa bạn. Con nói chuyện rồi cười vui vẻ nhưng con đâu biết rằng mẹ phải lo lắng ở quê nhà.

Giờ đây con thấy thiếu lời hỏi thăm của mẹ mỗi ngày. Có phải mẹ giận con rồi không? Mẹ à! Xin mẹ đừng giận, con đã biết lỗi mình rồi! Con sợ một mai đây sẽ không còn có cơ hội được nghe lời mẹ dặn và sự quan tâm của mẹ dù muốn thế nào đi chăng nữa.

Con hứa với mẹ trước khi lên đường nhập học là sẽ cố gắng học tập tốt, mẹ bảo: “Học tốt vào rồi kiếm cái bằng khá mà đi làm, ba mẹ phải khổ nhiều rồi. Ba mẹ không được bằng người ta nên giờ đây phải lao động bằng sức của mình, con thì khác nên gắng học vào”. Nhưng mẹ có biết con đã không làm được, con không hoàn toàn làm chủ được bản thân mình để rồi ăn chơi lêu lổng với bạn bè. Càng ngày sức học của con hoàn toàn kém, nhiều khi con phải chuẩn bị tâm lí cho việc học lại.

Con đau khổ vì tình cảm của con không được đáp trả, con khóc, con lăn mình vào những đêm thức trắng triền miên để suy nghĩ về những gì mình phải chịu đựng. Con đâu biết rằng, thân thể con, đôi mắt của con, tất cả những gì con có là do mẹ cho con, con đau khổ rồi dày vò mình mà không chú ý đến nỗi đau của mẹ. Con không khóc cho những nỗi niềm của mẹ, con không chia sẻ với những buồn vui với mẹ trong công việc. Tại sao con lại có thể dễ dàng vấp ngã và phải khóc vì những tổn thương đầu đời. Con có lỗi với mẹ lắm!

Mẹ ơi! Con biết mẹ yêu và thương con nhiều lắm dù con làm gì có lỗi đi chăng nữa. Mẹ ơi! xin đừng im lặng, xin mẹ hãy trách phạt con vì như vậy con mới thấy mình vẫn là con yêu của mẹ. Sang năm mới này con hứa sẽ thay đổi mình, con sẽ gọi điện về hỏi thăm mẹ thường xuyên; con sẽ về quê và thăm mẹ vào những bữa cuối tuần con được nghỉ; con sẽ kể cho mẹ nghe những điều con con chất chứa trong lòng bấy lâu mà giờ đây con mới can đảm viết nên thành lời. Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ rất nhiều, nhiều hơn những gì có thể đong đếm được. Xin chúc mẹ năm mới dồi dào sức khỏe. Con yêu mẹ nhiều.

Về Đầu Trang Go down
*-monkey-*
Thành viên cấp 1
Thành viên cấp 1



Họ tên Họ tên : Nguyễn Thị Hương Lam
Tổng số bài gửi : 20

Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Thu Jan 06, 2011 11:23 pm

Mỗi người sinh ra đều có 1 cảm xúc riêng của mình, cái cảm xúc ấy có thể là niềm tự hào về một mái ấm nhỏ hạnh phúc, cũng có thể là cảm giác đau buồn khi mất đi 1 cái j đó mà mãi mãi không bao giờ có thể có lại được.Nó cũng vậy, Nó cũng phải chịu 1 nỗi đau quá lớn, ông trời đã lấy đi người chị của Nó, người chị luôn yêu thương chăm sóc cho nó hết mình nhưng chưa bao giờ nhận được 1 tiếng "chị" chân thành từ miệng Nó nói ra.Ngay từ nhỏ,Nó đã là 1 đứa bướng bỉnh, lì lợm.Là em nhưng chưa bao giờ nó chịu chấp nhận cho phận làm e của mình, Nó lúc nào cũng bắt nạt chị nó,bắt chị Nó phải làm cái này làm cái kia cho nó, làm tới khi nào mà Nó ưng ý mới thôi.Có những lúc bị ba đánh mà nó cũng bắt chị Nó phải chịu cho nó.Vậy mà chị Nó vẫn làm, vẫn chịu đánh thay cho nó,vẫn mỉm cười mỗi khi nó vui và vẫn chăm sóc,che chở cho Nó.
Rồi ngày ấy cũng tới,một ngày bình yên với mọi người nhưng lại là cái ngày đau khổ nhất của gia đình nhỏ.Chị nhỏ không còn ở bên nhỏ nữa, không còn che chở cho nhỏ được nữa, không còn chịu những trận đòn cho nhỏ nữa.Chị nhỏ đã xa rời cuộc sống này và tìm đến một cuộc sống khác ở một nơi rất xa mà nhỏ không thể nào tìm đến được.Ngày chị nhỏ đi, nhỏ đã khóc rất nhiều.Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi má của nhỏ.Nhỏ muốn chạy ào tới để ôm lấy chị nhỏ,để chị nhỏ không thể rời xa nhỏ nữa nhưng nhỏ không đủ can đảm để làm chuyện đó, nhỏ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hối tiếc khi nghĩ về những gì mà nhỏ đã làm với chị,nhỏ muốn chị nhỏ được nghe tiếng gọi "chị" thật chân thành từ miệng nhỏ nhưng bây giờ thì đã quá trễ rồi,chị sẽ không bao giờ nghe tiếng nhỏ gọi nữa, sẽ không bao giờ nhỏ được nói lời xin lỗi với chị nhỏ nữa.......Một ngày u ám,một ngày mà nhỏ mất tất cả,một ngày đã làm thay đổi những suy nghĩ trong tâm trí nhỏ,thay đổi những hình ảnh về cuộc sống trong đôi mắt của nhỏ.....
Từng ngày cũng trôi qua và nhỏ cũng đã lớn dần lên.Nhỏ vẫn cười nói với mọi người, vẫn vui vẻ với cuộc sống nhưng moiị người đâu biết được rằng đằng sau tiếng cười ấy chất chứa biết bao nỗi buồn biết bao nhiều giọt nước mắt.Nhỏ lớn dần lên trong sự che chở của ba mẹ và tình yêu thương của mọi người nhưng sao trong con người nhỏ vẫn luôn thiếu đi một thứ rất quan trọng, đó là tình yêu thương mà chị nhỏ dành cho nhỏ.Đã biết bao nhiều năm trôi qua,nhỏ được sống trong niềm hạnh phúc khi có mọi người nhưng sao nhỏ vẫn không thể nào quên được ngày hôm ấy, vẫn không thể nào quên được hình ảnh dịu hiền của chị mỗi khi chở nhỏ đi học về.
Biết khi nào nhỏ mới có lại được cảm giác ấy, có lại cái cảm giác nhỏ được sống trong sự yêu thương che chở của chị nhỏ.Nhỏ biết điều đó là không thể,không bao giờ xảy ra nhưng tại sao nhỏ vẫn luôn hi vọng. luôn mong chờ vào một phép nhiệm màu nào đó sẽ đưa chị nhỏ trở về với nhỏ, trở về với cuộc sống của gia đình nhỏ???????
[b]


Được sửa bởi *-monkey-* ngày Thu Jan 06, 2011 11:45 pm; sửa lần 2.
Về Đầu Trang Go down
tung1992
Thành viên cấp 1
Thành viên cấp 1
tung1992


Họ tên Họ tên : Trương Ngọc Tùng
Tổng số bài gửi : 34

Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Thu Jan 06, 2011 11:33 pm



Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Vô tâm   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Fri Jan 07, 2011 2:55 am

Từ khi nào đó, từ rất lâu rùi, hay là chưa bao giờ tôi biết quan tâm ai bằng cả trái tim của tôi.
Từ nhỏ khi sinh ra, tôi cũng như bao bé khác có cha có mẹ, có anh chị quan tâm..khi đó tôi vô vùng ngây thơ. Khi ấy tôi rất thông minh, nhưng rồi không may mắn, từ cái ngày tôi biết mọi thứ, tôi đủ nhận thức được cuộc sống. Và rồi vô tình ai đó lấy đi mái ấm của tôi, cha tôi không như tôi nghĩ, và rồi mỗi ngày đối với tôi như đang gánh phải một nỗi đau mà chưa bao giờ tôi gặp phải.
Bản chất của người con trai trong tôi không còn nữa, từng ngày từng giờ, mọi lúc mọi nơi..tôi khóc và khóc, khóc cho số phận.
Hình ảnh một người cha mà tôi biết vô cùng đáng sợ, cha tôi không còn là cha nữa. 19 năm thay cho lời tôi nói là những giọt nước mắt lăn dài trên mí mắt. Tôi bắt đầu trầm hơn, ít nói hơn. Lòng tôi càng trở nên lạnh nhạt, tôi không còn cảm xúc nữa, vì nó đã quá đủ với tôi.
Không phải vì tôi là con trai mà thấy tôi ít rơi lệ mà là tôi không còn nước mắt để chảy nữa..
Và rồi tôi cũng đã rơi lệ, người làm tôi rơi lệ cũng lại là Ba tôi...ba tôi không còn là ba của ngày nào nữa mà là một người ba. Ba tôi đã già, tóc bạc trắng, ba cũng yếu dần theo năm tháng..mỗi ngày đối với ba tôi là những ngày khó khăn, nhìn bề ngoài thì có vể ba khoẻ lắm, như có biết đau bà vẫn hay đau. Ba tôi bệnh hoài.
Tôi là con trai, đó là trách nhiệm của tôi. Tôi bất tài tôi chưa một ngày được chăm sóc cho ba, mỗi ngày, mỗi giờ của tôi cũng phải khiến ba tôi lo lắng.
Tôi cũng không được an tâm, tôi học mà lòng cứ bân khuân. Tôi lo lắng từng ngày từng giờ một...
Tôi biết thời gian không bào giờ dừng lại..
Nhưng tôi cũng đành bất lực..
Con yêu ba !
Về Đầu Trang Go down
Bon
Thành viên mới
Thành viên mới
Bon


Họ tên Họ tên : Nguyễn Hoàng Khánh như
Tổng số bài gửi : 11

Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Thu Jan 20, 2011 3:12 pm

con xin lỗi mẹ....
Về Đầu Trang Go down
tung1992
Thành viên cấp 1
Thành viên cấp 1
tung1992


Họ tên Họ tên : Trương Ngọc Tùng
Tổng số bài gửi : 34

Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10Thu Jan 20, 2011 3:24 pm

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ   Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ News10

Về Đầu Trang Go down
 
Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Bất chợt...?
» con không hiểu nổi mình
» cam nhan
» hiểu chính con người mình
» DANH SÁCH HỘI ĐỘC THÂN

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Giải trí :: Gửi lời yêu thương-
Chuyển đến